Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thuỷ, tứ âm đức, ngũ độc thư.
Từ lúc tôi học và hành những gì liên quan đến Huyền Học thì có rất nhiều câu hỏi cá nhân. Mỗi lần nghe, đa số là mình cười, hoặc nói đùa qua loa, hôm nay rảnh rỗi, nên trả lời vài câu cơ bản mà tôi nhớ:
CÔ CÓ TỰ XEM CHO MÌNH ĐƯỢC KHÔNG?
Có mà cũng không, có thể là do tính cách của bản thân.
Thường thì những thứ to lớn như đại vận, mệnh cục thì tôi còn để ý, còn hầu như là bỏ qua. Không phải là xem thường vận mệnh, hay bỏ bê bản thân.
Đơn giản thì đối với tôi lực hấp dẫn, khóa học kỹ năng, khám phá tiềm năng con người, sức mạnh vũ trụ,… đều không qua được luật nhân quả. Việc học Huyền Học của tôi cứ theo trình tự là đọc sách thấy tò mò, có động lực, tình cờ học thầy giỏi rồi phát triển nhờ đam mê.
Huyền Học là công cụ, là giải pháp để tôi sử dụng. Không phải thứ để tôi lệ thuộc.
CÔ CÓ THỂ TỰ HOÁ GIẢI CHO BẢN THÂN KHÔNG?
Chắc chắc là có, nhưng hoá giải như thế nào, bao nhiêu phần trăm, thì phải tuỳ trường hợp.
Tôi thích trò chuyện với thân chủ, xem những số phận khác nhau, những tư duy khác nhau. Tôi cho rằng, thay vì để thân chủ bỏ tiền đi xem bói và lo lắng từ lúc nghe Thầy phán đến lúc việc xảy ra. Thì để tôi lấy tiền đó tâm tình với thân chủ, giúp thân chủ sống tính cực, giải tỏa tâm lý, nhất tâm hướng thiện, làm việc tốt giúp đời, thì tốt hơn. Nói tôi là Thầy Phong Thủy, Thầy Mệnh Lý,… hay người tư vấn tâm lý dạo cũng đều được. Kết quả tốt là được.
Người tìm đến tôi đa phần có hai trường hợp:
Một là bản thân phước đức đầy người, đại vận trong đời tốt đẹp. Nên cơ duyên đưa đẩy gặp Thầy tốt, như thêu hoa trên gấm. Trả tiền để vạn sự thêm hanh thông.
Hai là cuộc sống của họ ngập tràn vấn đề, cảm thấy như đang lún dần trong hố cát, càng dãy dụa càng lún sâu, cần người quăng một cái dây kịp lúc.
Chính vì vậy, tôi hay tư vấn và giúp người khác hóa giải, nhưng đối với bản thân thì ít khi quan tâm. Nếu theo luật hấp dẫn, thì tự bản thân tôi đã thu hút toàn điều tích cực. Nếu theo luật nhân quả thì tôi đang trả quả cũ, gieo nhân mới. Nên gặp chuyện gì tôi cũng sẽ từ từ giải quyết, như vậy cũng không cần quá đặt nặng việc hôm nay bước chân nào, đi lúc mấy giờ,…
CÔ CÓ THẤY HUYỀN HỌC LÀ MÊ TÍN KHÔNG?
Đã từng nhưng sẽ không.
Tôi cho rằng tôi có Tín, có Mê, nhưng không mê tín. Nếu thời phong kiến, bạn nói rằng mình có thể đứng cạnh các vì sao. Đi lại dưới đáy biển bao la. Mỗi bước đi vào đêm đen sẽ có ánh sáng hơn ngàn vạn ngọn đèn tự dẫn lối. Mật tin truyền từ xa sẽ lập tức nhận được không cần luân chuyển qua vạn dặm đường trường…
Hẳn người ta sẽ cho rằng bạn bị điên, hoặc là thầy tà mê hoặc lòng người bằng những điều mộng ảo.
Nhưng thời đại bây giờ thì sao, bạn có thấy những điều đó đang diễn ra hàng ngày? Xưa kia tâm linh, tôn giáo là khoa học. Còn các giả thuyết khoa học thực chứng chính là tà thuyết. Ngày nay thứ gì người ta thấy và giải thích được thì được cho là khoa học. Ngược lại đều sẽ là mê tín. Hoá ra, chúng ta chỉ ở các pha đảo chiều của vũ trụ mà thôi. Trong tương lai, sẽ có một ngày huyền học là khoa học. Chỉ có điều thái quá sinh bất cập. Trung dung mới quay về đại đạo.
TẠI SAO CÔ KHÔNG MỞ LỚP DẠY HUYỀN HỌC ĐẠI TRÀ?
Nghe xong hay cười rồi giỡn, cô đứng lớp, rồi sau này muốn đi học, Thầy nào dạy Cô nữa.
Thật ra cũng có nhiều người nói tôi mở trung tâm, hoặc kết hợp. Tôi luôn từ chối vì tôi thích tự do. Đặc biệt là tự do lựa chọn học viên phù hợp theo quan điểm đào tạo của mình.
Việc tôi đến với Huyền Học là duyên phận, nhưng không nghĩ sẽ làm giàu từ con đường này. Đơn giản là tôi muốn đưa cơ hội cho những người cảm thấy bế tắc, đưa giải pháp cho những người đang phân vân, đưa phao cứu sinh cho những người sắp chết đuối.
Ngoài giải quyết mệnh lý, tôi muốn giải quyết tâm lý cho thân chủ. Như vậy sẽ giúp họ độc lập, có tâm mạnh mẽ hơn. Tôi không phải người có thể thay đổi nhân quả, ban họa giáng phước. Vận mệnh đã được định sẵn, nhưng giống như việc hàng tỷ người cùng xem bản đồ. Bạn đi con đường nào, có trải nghiệm ra sao, học được những gì. Tùy thuộc vào việc bạn gặp ai, lựa chọn như thế nào?
Tôi là người đồng hành tốt, đưa cho thân chủ tấm bản đồ tốt,. Nhưng quyền quyết định vẫn là do họ lựa chọn. Chỉ có điều, quyết định khi đầu óc thông suốt và chủ động tốt hơn so với quyết định trong u mê hay sợ hãi. Chính vì vậy tôi chỉ muốn dạy cho những học trò có tư duy mở. Thường thì tôi sẽ phân học viên thành hai nhóm, học để ứng dụng cho bản thân và học để làm Thầy. Nếu học để làm Thầy mà thiếu đạo đức, không tin nhân quả,… thật sự tôi cảm thấy tiếc khi truyền đạt học thuật của mình cho những người như vậy. Ăn bánh, uống trà, ngắm mây bay vui hơn nhiều.
CÔ LÀM PHONG THUỶ CHẮC KÉN LẮM?
Tôi nghĩ kén hay không, tùy theo quan điểm. Nếu kén là việc, chọn người tuổi này, mạng kia,… thì không có. Để làm bạn trai của tôi, chỉ cần thỏa điều kiện cần và đủ. Mọi chuyện còn lại tôi lo được. Anh ấy không cần quan tâm anh ấy đến từ đâu, tuổi gì.
Điều kiện cần là yêu tôi, điều kiện đủ là tôi yêu. Nếu như vậy được xem là điều kiện kén chọn ngặt nghèo, thì vâng, tôi rất kén, và không hạ giá, không trả treo.
Tôi sẽ kiên nhẫn chờ ngày bạn trai xuất hiện, kiếp này chưa đến thì chờ kiếp sau.
Quyết không vì quan điểm của xã hội mà yêu bừa, cưới đại. Quan điểm cộng đồng cũng như lối mòn kiểu con kiến leo cành đa, leo phải cành cụt leo ra leo vào.
Kết hôn vì yêu nhau và cần nhau thì được. Nếu không vì lý do đó thì dù đôi khi tủi thân thì cũng chỉ nên học cách yêu bản thân và tận hưởng cuộc sống.
Đừng nói với tôi rằng tôi mơ mộng. Tôi thực tế, chỉ là thực tế của tôi khác so với số đông. Sống trên đời, làm chuyện mình thích là hạnh phúc. Có ai mà không cô đơn.
TÂM SỰ CÙNG BA MẸ
Hôm qua ba gọi điện thoại cho tôi, nói về việc không để cho tôi nền tảng tài sản như người khác. Tôi cười nói rằng, con gái ba mẹ không tài năng, không tham vọng, không nỗ lực hơn người. Vậy nên tốc độ thành công của con không nhanh bằng tốc độ già đi của ba mẹ. Mục tiêu sống và thành công của con cũng không theo tiêu chuẩn của xã hội. Biết được vậy rồi, ba mẹ khỏi buồn thay con. Như vậy con sẽ bớt bất hiếu.
Từ thời sinh viên, tôi vẫn hay nói với ba mẹ. Thay vì chờ con thành đạt theo tiêu chuẩn chung, rồi báo hiếu. Thì ba mẹ cứ sống đời ba mẹ muốn, tận hưởng mọi thứ, thậm chí để nợ lại cho con cũng được. Vì con luôn cảm thấy may mắn khi sinh ra trong gia đình mình. Ba mẹ cho con sinh mệnh và phước đức. Đối với con như vậy là tài sản lớn rồi.
Sử sách xưa nay cũng chưa từng nói cha mẹ phải moi tim moi gan ra để nuôi dưỡng con cái. Nhưng luôn nói trăm việc thiện chữ hiếu đứng đầu. Con gái bất tài, vậy nên ba mẹ cứ sống vui, sống khỏe, để con khỏi mang tiếng bất hiếu là được, đời con thì con sẽ tự lo.
Ba mẹ không cho con nhiều thì cũng sẽ không ràng buộc con nhiều. Con chỉ cần tình yêu của ba mẹ, cũng cảm ơn nhân cách của ba mẹ. Những điều khác có thì tốt, không có thì con cũng chưa từng mong cầu.
TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM GÌ?
Có một câu nói từng nổi tiếng trên mạng xã hội. Tiền nhiều để làm gì? Câu này nhận được rất nhiều châm biếm cũng như ý kiến trái chiều. Nhưng tôi nghĩ, có bao giờ, trong cuộc sống lặp đi lặp lại đầy mệt mỏi. Bạn giật mình tự hỏi tại sao phải sống như thế này. Làm người, vì đạt được thứ mình muốn mà cố gắng là chuyện tốt. Nhưng sợ rằng sau một thời gian, người ta không còn nhớ ra mình cố gắng vì điều gì nữa.
Tôi thích tận hưởng cuộc sống ở hiện tại, làm việc mình thích. Vậy nên tôi không muốn làm theo việc mọi người đang làm, sống theo tiểu chuẩn mà mọi người đang sống. Nghĩ đến một ngày khi ở trên núi tiền thì quên mất rằng mình cố gắng kiếm tiền điên cuồng đến như vậy để làm gì thì tự cảm thấy vô vị.
LƯU Ý
Đăng lại bài viết từ Face Book cá nhân ngày 16/09/2020
Bạn có thể chia sẻ thông tin lên các trang cá nhân. Nhưng mọi hình thức đăng tải lại trên 25% nội dung bài viết. Không trích dẫn rõ ràng Link, Blog, tên tác giả là không được phép.
Ngoài ra bạn có thể tham khảo thêm bài viết khác cùng chủ đề: https://tranlyna.com/hoi-dap-lyna/
Hình ảnh của bài viết được sử dụng từ: https://www.canva.com/